khủng hoảng truyền thông của nutifood
Vậy là họ vừa cùng nhau thực hiện việc truyền dữ liệu giữa nhị điện thoại lý tưởng qua tính năng NFC. Hy vọng với những thông tin được chia sẻ bên trên, bạn đã biết được NFC là gì?Công dụng cũng như bí quyết truyền dữ liệu giữa nhị điện thoại bao gồm tính năng NFC đơn giản nhất.
Lễ kí kết biên bản ghi nhớ hợp tác giữa Nutifood và Bộ Y Tế-min Tại Buổi lễ, Nutifood đã ký kết hợp tác truyền thông với Bộ Y tế trong "Chương trình truyền thông nâng cao nhận thức về dinh dưỡng phòng, chống thừa cân, béo phì ở trẻ em Việt Nam giai đoạn 2021 - 2023" với chủ đề "Vì một thế hệ trẻ em cao lớn chuẩn BMI".
Tháng 7/2015, thương hiệu mỹ phẩm SK-II đã gây "sốt" tại Trung Quốc bằng chiến dịch bênh vực "gái ế". Là thương hiệu mỹ phẩm chống lão hóa, SK-II vô cùng thông minh khi thực hiện một quảng cáo đánh trúng vấn đề của đối tượng mục tiêu - nhóm phụ nữ lao động trí thức, độc lập tài chính và
Bà đánh giá thế nào về vai trò của truyền thông trong việc đóng góp vào thành công chung của CVĐ trong 10 năm qua? Cách đây 10 năm, nền kinh tế nước ta đứng trước khó khăn kép, vừa chịu ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế thế giới, vừa bước vào mốc hội nhập kinh tế
Rangnick từ bỏ sơ đồ 4-2-2-2; Dybala có thể rời Juve miễn phí; Liverpool phát hoảng vì mức giá của Luis Diaz; HV Nutifood vô địch U21 Quốc gia 2021… là các tin chính trong bản tin tối nay của Bóng đá số.
Cơ quan của Hội Truyền thông số Việt Nam Giấy phép báo chí điện tử số 699/GP-BTTTT do Bộ trưởng Thông tin và Truyền thông cấp ngày 21/12/2015 Chịu trách nhiệm nội dung: Phó Tổng biên tập phụ trách LÊ THỌ BÌNH
Ơi Vay Lừa Đảo. Sáng ngày 2/5, tại tọa đàm về nữ doanh nhân thuộc diễn đàn Kinh tế tư nhân 2019, bà Trần Thị Lệ - Tổng giám đốc Công ty Nutifood đã chia sẻ câu chuyện về khởi nghiệp và những giai đoạn phải “tự động viên chính mình, nhân viên cùng đồng cam cộng khổ để vượt qua những khó khăn”. Sáng ngày 2/5, tại tọa đàm về nữ doanh nhân thuộc diễn đàn Kinh tế tư nhân 2019, bà Trần Thị Lệ - Tổng giám đốc Công ty Nutifood đã chia sẻ câu chuyện về khởi nghiệp và những giai đoạn phải “tự động viên chính mình, nhân viên cùng đồng cam cộng khổ để vượt qua những khó khăn”. Bà Trần Thị Lệ-Tổng giám đốc Công ty Nutifood chia sẻ câu chuyện về khởi nghiệp của mình Tại tọa đàm, bà Trần Thị Lệ đã có những chia sẻ xoay quanh câu chuyện khởi nghiệp của mình và bước rẽ của Tổ hợp Đồng Tâm từ các sản phẩm mang tính chất “thuốc” sang “thực phẩm dinh dưỡng”. Bà Lệ xuất phát là bác sĩ, từ nhỏ đã có ước mơ được làm gì đó để có đóng góp cho xã hội và cộng đồng. May mắn, trước khi tốt nghiệp đại học ngành y khoa, bà được một người thầy dạy rằng việc điều trị bệnh rất quan trọng nhưng phòng bệnh cũng quan trọng không kém. Ra trường, khi được mời về làm tại cơ sở thực phẩm Đồng Tâm tiền thân của NutiFood, công tác trong lĩnh vực về dinh dưỡng cộng đồng, bà rất vui. Tại đây, bà Lệ mong ước sản xuất ra được những sản phẩm có thể đóng góp vào sự phát triển về thể chất, trí tuệ cho trẻ em Việt Nam, để có nhiều thế hệ trẻ cao lớn, khỏe mạnh, thông minh, thật sự đóng góp cho sự phát triển trong tương lai của đất nước. Ngày đó, khi bước vào làm việc tại cơ sở thực phẩm dinh dưỡng Đồng Tâm, bản thân bà được truyền cảm hứng bởi lịch sử hình thành, quá trình phát triển của NutiFood, xuất phát từ câu chuyện nhân văn thông qua chiếc máy xay sinh tố ở trong bệnh viện. Bà nhớ, những năm 90, mỗi buổi sáng tại bệnh viện nhi TP HCM, cứ 8-10 em điều trị bệnh thì có đến 2-3 tử vong, nguyên nhân các bé không có đủ dinh dưỡng đáp ứng với bệnh tật, để lành vết thương sau điều trị. Để khắc phục thực trạng, một vị bác sĩ khi ấy đã dùng chiếc máy xay sinh tố để xay nhuyễn nhiều loại thực phẩm, bỏ men tiêu hóa vào giúp nuôi ăn cho các em qua ống thông dạ dày. Việc làm tưởng chừng rất đơn giản ấy cùng với tâm huyết của chị đã giúp cứu sống hàng ngàn trẻ em lúc bấy giờ. Sau này vị bác sĩ ấy cũng chính là người sáng lập ra NutiFood và bà may mắn có cơ hội làm việc và học hỏi rất nhiều từ vị bác sĩ đặc biệt này. Câu chuyện nhân văn về chiếc máy xay sinh tố cũng là khởi nguồn cho triết lý kinh doanh mà bà gìn giữ, nuôi dưỡng và kiên định theo đuổi cho đến ngày hôm nay "Mỗi sản phẩm làm ra không phải để tìm kiếm lợi nhuận, mà trước hết, phải đáp ứng được những về nhu cầu dinh dưỡng của cộng đồng", bà nói. Ở những ngày đầu làm việc, cơ sở thực phẩm dinh dưỡng Đồng Tâm rất nhỏ. Với khát vọng và ý chí mạnh mẽ, mong muốn nhanh chóng học tập từ tất cả các công ty đa quốc gia khác, công ty đổi tên thành NutiFood. Khi đó, để phát triển NutiFood đã tuyển dụng nhiều nhân viên giỏi từ các công ty đa quốc gia để vừa học hỏi, vừa hợp tác làm việc. Để điều hành công ty, bà đi học vào buổi tối. Từ năm 2000 đến 2007 tốc độ tăng trưởng trung bình 237%. Mong muốn công ty bước lên một tầm cao mới, công ty mời những người trẻ có tài. Nhưng, không may mắn khi có những ngưởi giỏi bỏ đi, nhiều đối tác từ chối hợp tác. Thời điểm đó, để vượt qua khủng hoảng, bản thân bà cũng tự động viên chính mình, nhân viên cùng đồng cam cộng khổ để vượt qua những khó khăn. Cả công ty làm việc chăm chỉ, 5 năm như vậy để vượt qua thời kỳ gian khổ. Sau này, những lần đi công tác cộng đồng về các vùng sâu vùng xa, bà thấy trẻ em Việt Nam bị tình trạng suy dinh dưỡng rất cao, đặc biệt nông thôn với tỷ lệ trên 30%, có những em 8-10 tuổi mà nhìn thoạt qua tưởng chừng mới 4-5 tuổi bình thường khác. Điều đó thôi thúc bà cùng các đồng nghiệp phải nghiên cứu ra được các sản phẩm để điều trị, hỗ trợ về dinh dưỡng cho các em vùng sâu vùng xa, sản phẩm không chỉ phải thật sự hiệu quả mà cảm quan nó cũng phải ngon để các em thích dùng, khi đó sẽ thoát dần khỏi suy dinh dưỡng thấp còi. Triết lý kinh doanh của công ty đơn giản, đó là làm việc gì cũng bằng cái tâm của mình. Khi nghiên cứu để cho ra một sản phẩm bất kỳ, bà và đôi ngũ nhân viên đều nghĩ là cho con cháu, bản thân, cha mẹ, và những người thân của mình dùng nên dồn hết tâm huyết. Bản thân, gia đình là những người dùng thử sản phẩm trước tiên, sau đó mới đến cán bộ công nhân viên của công ty. Ngoài ra, cái tâm của NutiFood còn thể hiện về trách nhiệm xã hội, đóng góp của mình cho cộng đồng. Công ty đã tham gia tài trợ nhiều dự án dinh dưỡng cộng đồng với mục tiêu giúp thế hệ trẻ Việt phát huy mọi tiềm năng về tầm vóc và trí tuệ như tham gia đề án 641 của Chính phủ về phát triển tầm vóc, thể lực người Việt Nam ..., tham gia tài trợ dinh dưỡng cho đội tuyển U19 Việt Nam, tài trợ các tài năng thể thao và nhiều hoạt động từ thiện khác. Làm việc tận tâm, trong 3 năm liền từ 2016, 2017, 2018, sản phẩm GrowPlus của NutiFood dành cho trẻ em suy dinh dưỡng thấp còi liên tục đứng đầu Việt Nam trong ngành sữa. Đồng thời, sữa bột pha sẵn của NutiFood cũng liên tục đứng đầu thị phần sản lượng tại Việt Nam. Đầu năm 2019, NutiFood đã cùng Tập đoàn Asahi của Nhật Bản công bố thành lập một liên doanh hợp tác giữa hai bên để đưa các sản phẩm dinh dưỡng trẻ em chuẩn Nhật Bản vào thị trường Việt Nam. Asahi cũng là công ty đang sở hữu WAKODO, thương hiệu thức ăn trẻ em Số 1 tại Nhật Bản đã có mặt hơn 100 năm. Bên cạnh đó, để phát triển lâu dài, công ty có kế hoạch phát triển bài bản, đào tạo đội ngũ trẻ tuổi, nhiệt huyết. Để truyền cảm hứng, bản thân thường xuyên chia sẻ kinh nghiệm làm việc với nhân viên, mong họ hạnh phúc, đam mê khi làm việc. Việc đào tạo đội ngũ tốn kém chi phí, nhưng bà tin rằng những điều này sẽ giúp công ty phát triển tốt trong thời gian tới.
“Thật kinh khủng! Sản lượng giảm đến 20% trong tháng đầu tiên chịu ảnh hưởng. Lúc đó, nhiều nhà phân phối, siêu thị, trường học không chịu lấy hàng, tiền nợ cũng không chịu trả... Chúng tôi đã rơi vào khủng hoảng. Sáu tháng sau, Nutifood mới gượng dậy và dần vượt qua được” - Bác sĩ Trần Thị Lệ, CEO Nutifood Bối cảnh Được thành lập vào năm 1990 với tên gọi ban đầu là HTX Đồng Tâm. Năm 1997 được đổi tên là Tổ hợp Đồng Tâm. Năm 2000, Tổ hợp Đồng Tâm giải thể để thành lập Công ty CP Thực phẩm Dinh dưỡng Đồng Tâm, lấy tên Thương mại là Nutifood. Vào năm 2004, doanh thu của Nutifood trung bình khoảng 34 tỷ đồng mỗi tháng. Sự kiện “Ngày thứ 2 đen tối” đã ập đến hãng sữa non trẻ này vào những ngày đầu của tháng 10 năm 2004. Trận khủng hoảng truyền thông này đã được kiểm soát nhưng đã làm “bốc hơi” 20% Doanh số tháng 10 của Nutifood và dư chấn vẫn còn râm ran nhiều tháng sau đó. Đây là case study thứ thiệt, không phải là case giả định như trong các sách về quản trị khủng hoảng truyền thông của Harvard Business Review. Bài của tác giả Phạm Ngọc Hưng Thứ Bảy, ngày 2/10/2004 Hôm đó là ngày thứ hai tôi nhậm chức Phó Tổng Giám đốc phụ trách kinh doanh ở Nutifood. Và ngay buổi sáng, một bài báo trên Sài Gòn Giải Phóng tiết lộ những thông tin từ Thanh tra Sở Y tế kết tội BS Nguyễn Thị Kim Hưng đã khuấy động bầu không khí ở Nutifood. Xuất phát từ một xưởng sản xuất ca ba của Công Đoàn Trung tâm Dinh dưỡng TP HCM, lúc đó do BS Nguyễn Thị Kim Hưng làm Giám đốc, nên bài báo này là một đòn nặng nề giáng vào người cầm lửa, và là nguồn cảm hứng kinh doanh của công ty. Việc đó dĩ nhiên là gây nhiều xáo trộn và đồn đoán ngay trong nội bộ công ty. Một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập. Một mặt, việc động viên tinh thần cho toàn bộ CBCNV được triển khai, một mặt, việc thông tin với báo chí được quy về một đầu mối do tôi phụ trách. Cả công ty bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám. Không biết chuyện gì xấu hơn sẽ tới. Thứ Hai, ngày 4/10/2004 – “Ngày thứ 2 đen tối” Buổi sáng, khi lái xe trên đường đến công ty, tôi nhận được một cuộc điện thọai. Tấp ngay vào lề đường, tôi mua tờ báo Tuổi Trẻ. Chuyện dữ nhất đã đến ngay trên trang 2 là một bài báo nguyên trang về Trung Tâm Dinh Dưỡng, mà trong đó có một dòng chữ liên quan đến Nutifood “Thanh tra Sở Y tế đề nghị phải làm rõ việc Công ty Nutifood sử dụng sữa nguyên liệu kém phẩm chất, nhập từ nước ngoài Úc vào Việt Nam để chế biến sữa thành phẩm”. Bài báo do phóng viên trang Y tế của tờ báo là LTH ký tên. Dĩ nhiên, cách viết của PV là không khẳng định, nhưng cho dù vậy, thì với số lượng độc giả khổng lồ của tờ báo này, hẳn bạn hiểu ngay tác dụng của nó. Với mọi người trong công ty, cảm giác thảm họa, phẫn uất lẫn bất lực đều hiển hiện. Mọi người im lặng, chờ đợi. Và chúng tôi không phải đợi lâu. Thị trường phản ứng hầu như tức thì. Các chợ và hệ thống bán lẻ tràn ngập thông tin và hàng được trả về cùng nhiều lời miệt thị cay độc. Các đơn hàng đã đặt bị ngưng ngay. Một số nhà phân phối NPP ở các tỉnh đề nghị hủy bỏ hợp đồng phân phối. Ngay sáng hôm đó, bị tác động mạnh bởi bài báo, một bà mẹ bước vào Trung tâm Dinh dưỡng TTDD, tay cầm gói sữa vứt xuống sân, lấy chân chà đạp lên, khóc và chửi rủa, cho rằng bà đã là khách hàng trung thành của công ty, đã nuôi những đứa con của bà bằng sữa của công ty, và tại sao công ty lại phản bội lòng tin của bà. Buổi chiều, đến lượt kênh giáo dục báo tin xấu. Các trường mầm non hiển nhiên đều đã ngưng hợp đồng nhận sữa của công ty từ buổi sáng, nhưng chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra ở một số trường các phụ huynh trong giờ đón con đã bao vây ban Giám hiệu, đặt câu hỏi về vấn đề mua sữa của Nutifood. Mỗi 15 phút, chúng tôi nhận được một tin xấu. Đến chiều, thì chúng tôi không đủ sức để phản ứng trước chúng nữa, ngay cả những tin kiểu như “các đối thủ cạnh tranh photocopy bài báo, rải khắp các chợ và hệ thống cửa hàng lớn”. Điều chúng tôi phải làm, đó là thành lập ngay Ban Kiểm soát khủng hoảng. Tôi đứng ra nhận trách nhiệm chuẩn bị chiến lược và kế hoạch. Trong tức thời, khi chưa có toan tính gì khác, chúng tôi tập trung vào việc động viên tinh thần cho CBCNV, và chuẩn bị sắp xếp các hồ sơ, chứng từ nguồn gốc, quy cách kiểm tra chất lượng nguyên liệu đầu vào để làm bằng chứng sẵn khi nói chuyện với giới báo chí. Sau cuộc họp, mặc dù chưa có một kế hoạch gì trong đầu, nhưng tôi quyết định hành động ngay. Một mặt, tôi gửi thư cho Ban Biên tập báo Tuổi trẻ đề nghị hẹn gặp ngay sáng mai, một mặt, tôi gọi điện ngay cho những người bạn trong giới báo chí. Tổng cộng là 12 người, đang là phóng viên hoặc trưởng ban của nhiều tờ báo khác nhau. Tôi đến gặp họ và giải thích rõ thảm họa của công ty tôi đang đối mặt, với yêu cầu họ, với tư cách bạn bè, hãy giúp tôi, giúp công ty. Tối Thứ Hai, ngày 4/10/2004 Cuộc gặp với bạn bè trong giới báo chí giúp tôi nhìn rõ hơn bức tranh tổng thể. Vấn đề của Nutifood là vấn đề nóng, và chắc chắn mọi tờ báo đều bị áp lực phải viết bài về nó. Vì thế, tôi xác định rõ việc đầu tiên phải làm là “rút bớt củi ra khỏi lò lửa đang cháy”. Sau cuộc gặp, tôi ở lại cùng một phóng viên – người bạn chí cốt, và nhanh chóng thiết lập một hệ thống thông tin nóng với bạn bè ở 5 tờ báo lớn Thanh Niên, SGGP, Người Lao động, Công An và Pháp Luật TP HCM. Qua hệ thống này, chúng tôi biết mỗi báo sẽ viết gì về Nutifood ngay hôm sau hoặc hôm sau nữa. Việc của chúng tôi là phải “tách câu chuyện của Nutifood ra khỏi vấn đề của TTDD”. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải tìm cách xóa tên Nutifood ra khỏi các bài báo về TTDD nếu thực tế cho phép, hoặc đề nghị các PV hay BBT đề cập tới Nutifood trên một góc độ khác hơn là “vấn đề nguyên liệu”. Nếu các bạn hiểu về môi trường báo chí, thì các bạn có thể hình dung đây là nhiệm vụ khó khăn ra sao. Mà về việc này, tôi tiếc là không thể kể ra chi tiết hơn. Đêm Thứ Hai, ngày 4 rạng sáng ngày 5/10/2004 Sau khi sắp xếp xong công việc với báo chí, tôi trở về nhà. Nhiệm vụ mà tôi phải hoàn thành trước khi trời sáng là vạch ra một chiến lược kiểm soát khủng hoảng có bài bản, được sắp xếp thành từng bước với mục tiêu rõ ràng. Và tôi không thể tính toán sai, vì nếu sai, thì công ty có thể sụp đổ. Đó là một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Tôi phải đối mặt với trách nhiệm đó. Phân tích mọi thứ, cân nhắc mọi thứ, tự kiểm chứng mọi thứ. Hoàn toàn cô độc với mình, nếu không tính đến một chai rượu Chivas và gói thuốc 555. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là “Một người khi bị đặt vào vòng nghi vấn, thì phải lên tiếng càng sớm càng tốt, cho dù chỉ là nói “tôi ở đây, tôi không trốn chạy trách nhiệm" vì im lặng sẽ bị coi là đồng ý với những nghi vấn đó. Ý nghĩ tiếp theo của tôi là “Một người bị coi là nghi can, thì không có tư cách lên tiếng thuyết phục công luận hãy tin vào mình” vì thế, tôi cần những tiếng nói khách quan làm công việc thuyết phục đó. Ý nghĩ nữa là “Các doanh nghiệp bị đặt ở thế yếu, dễ bị tổn thương trước báo chí, nên buộc phải vận dụng mọi cách có thể để thanh minh cho mình”. Đến sáng, khi chai rượu gần cạn, thì kế hoạch của tôi cũng đã hình thành rõ ràng gồm 5 bước, mà bước đầu tiên, tôi đã thực hiện trước khi có kế hoạch Bước 1 Tích cực vận động báo giới để tách vấn đề Nutifood ra khỏi câu chuyện phức tạp của Trung tâm dinh dưỡng. Bước 2 Bằng quảng cáo, lên tiếng yêu cầu công luận chờ đợi tiếng nói khách quan của các cơ quan có thẩm quyền. Bước 3 Tổ chức họp báo để những bên có trách nhiệm lên tiếng giúp. Bước 4 Sử dụng quảng cáo để khuếch đại các kết quả của cuộc họp báo. Bước 5 Đưa tiếng nói của cơ quan có thẩm quyền cao nhất, tức Cục Vệ sinh An toàn Thực phẩm lên quảng cáo. Với những bước đó, thì kịch bản trong đầu tôi đóng khung vào một mục tiêu tối hậu làm sao để chính tờ báo Tuổi Trẻ lên tiếng cho chúng tôi, và chúng tôi có thể đưa được thông điệp của mình lên chính tờ báo này. Mà bước cụ thể đầu tiên là cuộc hẹn với BBT của báo. Thứ Ba, ngày 5/10/2004 Chín giờ sáng, tôi cùng BS Trần Thị Lệ - Tổng Giám đốc, đến gặp BBT báo Tuổi Trẻ. Trên đường đi, tôi hình dung ra cuộc gặp và thống nhất với BS Lệ những chuyện sẽ nói. Tiếp chúng tôi ở Tòa soạn là nhà báo Thu An, trưởng ban Chính trị - Xã hội của tờ báo. Nhìn gương mặt đầy ý chí bảo vệ phóng viên và quyền thông tin độc lập của tờ báo, tôi tự trấn an “sẽ ổn thôi”. Theo đúng kịch bản, BS Lệ trình bày về hậu quả của những dòng viết trên báo với công ty, rằng “công ty đứng trên bờ vực phá sản, 1000 CB CNV đứng trên nguy cơ bị thất nghiệp…”. BS Lệ kết thúc bằng những giọt nước mắt, và thực sự làm cho nhà báo Thu An trở nên lo lắng, bất an. Lúc đó, tôi mới lên tiếng “chúng tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh dòng viết trong bài báo là thiếu trách nhiệm, và với những thiệt hại to lớn như thế, chúng tôi có thể kiện quý báo ra tòa án Kinh tế. Tuy nhiên, chúng tôi không muốn làm chuyện đó, chỉ mong quý báo hợp tác cùng chúng tôi giải quyết hậu quả”. Và tôi chìa ra bài quảng cáo của công ty, chỉ một trang trắng với dòng chữ “Tuyên bố chính thức của công ty NutiFood Vì vấn đề chất lượng nguyên liệu nhập khẩu của chúng tôi liên quan trực tiếp đến sức khỏe của hàng triệu người tiêu dùng, nên trong lúc này chúng tôi chỉ muốn nói một điều duy nhất mọi người hãy bình tĩnh, chờ phán quyết của cơ quan có thẩm quyền”. Nhà báo Thu An trả lời rằng “thông thường, tờ báo từ chối quảng cáo của các công ty trong hoàn cảnh tương tự. Nhưng trường hợp này sẽ được báo cáo lên BBT để xin ý kiến”. Chị đã thực hiện lời hứa. Sáng hôm đó, tôi nhận được tin rằng quảng cáo đã được BBT xem xét cho đăng. Ngay sau đó, tôi yêu cầu cấp dưới book ngay báo Tuổi Trẻ và một loạt các báo khác từ hôm sau cho 10 ngày kế tiếp. Còn nội dung, thì tôi yêu cầu chạy trang kêu gọi “giữ bình tĩnh” cho đến khi tình hình phát triển khác. Trong ngày, tôi ra lệnh tổ chức họp báo vào sáng Thứ Năm, 7/10/2004. Mọi công việc được tiến hành khẩn trương. Nhà máy chuẩn bị kỹ phần tài liệu. Một người được cử ra Hà Nội liên hệ với Cục VSATTP. Một nhà cung cấp nguyên liệu sữa của công ty đang ở nước ngoài cũng được đề nghị tức tốc về nước. Còn BS Lệ và tôi lên lịch gặp các tờ báo lớn. Chúng tôi phải vận động họ, mặt đối mặt với họ, trả lời những câu hỏi của họ, vượt qua cái nhìn mang định kiến tiêu cực của họ, để hướng sự chú ý của họ đến những hệ quả to lớn mà sự sụp đổ của Nutifood sẽ đem đến cho xã hội, cho môi trường kinh doanh. Trong công ty, mọi người đều im lặng theo dõi những gì chúng tôi làm. Thứ Tư, ngày 6/10/2004 Khi bước chân vào công ty buổi sáng, tôi nhận được một tin xấu. Đến lượt các nhà cung cấp lên tiếng. Họ yêu cầu thanh toán cho các đơn đặt hàng đã mua, và đòi tiền mặt cho các hợp đồng tương lai. Không những thế, các ngân hàng cũng đóng băng ngay các khoản vay đã cam kết. Điều này dĩ nhiên là đặt công ty vào vị thế là nếu không giải quyết thành công khủng hoảng, thì nguy cơ phá sản gần hơn bao giờ hết. Nhưng cũng vào lúc khó khăn đó, mới nhìn thấy ai là bạn thực sự của mình. Gần trưa, có vài tin đáng khích lệ đến với chúng tôi. Ngân hàng HSBC đưa ra đề nghị mở ngay một khoản vay tín chấp cho chúng tôi, sẵn sàng giải ngân bất kỳ lúc nào, với lời nói “chúng tôi biết quý công ty đang gặp khó khăn, nhưng chúng tôi tin rằng khó khăn đó chỉ là tạm thời”. Và giữa lúc thị trường rối ren, một vài nhà phân phối vẫn bày tỏ lòng tin với công ty. Họ đích thân ra chợ, trấn an khách hàng bán lẻ bằng cách cho nợ tín dụng 15 ngày. Ở một địa bàn mà NPP ở đấy bỏ của chạy lấy người, thì họ đưa nhân viên bán hàng đến, động viên khách hàng. Ở Nha trang, một nữ Giám sát bán hàng, đã xin nghỉ trước đó không lâu vì việc gia đình, đã tình nguyện quay lại công việc, ra thị trường động viên khách hàng bán lẻ. Dĩ nhiên, lúc đó khách hàng chẳng ai nhập thêm hàng của công ty, nhưng sự có mặt kịp thời đó giúp mọi người nhìn nhận công ty không bỏ chạy, và điều đó tránh cho thị trường khỏi rơi vào hỗn độn. Ngoài những thông tin đó, qua hệ thống liên lạc báo chí của mình, tôi nhận được một tin có giá trị vàng ròng BBT của báo Tuổi Trẻ đã phê bình nghiêm khắc những nhân sự liên quan đến việc để lọt câu viết tiêu cực về Nutifood trên bài báo, và phóng viên LTH đã bị suy sụp tinh thần. Qua trao đổi với người bạn trong làng báo của mình, tôi nảy sinh một kế hoạch. Khi được biết chắc chắn, tôi yêu cầu cấp dưới của mình mang thư mời dự họp báo sáng mai đến tận tay phóng viên LTH. Đến tối, khi mọi thông tin đã được kiểm chứng xác thực, tôi hồi hộp nghĩ đến viễn cảnh người viết những lời kết tội công ty cũng sẽ là người lên tiếng bênh vực cho công ty. Chỉ còn phải “wait and see”. Thứ Năm, ngày 7/10/2004 Liên quan đến vụ việc nóng, nên cuộc họp báo của chúng tôi ở KS Sheraton đầy ắp phóng viên. Tôi hài lòng vì cấp dưới đã chuẩn bị rất chu đáo, đến từng chi tiết nhỏ. Buổi họp báo trôi đi suôn sẻ. Chỉ duy nhất có một chuyện làm tôi bồn chồn “Cô phóng viên Tuổi Trẻ của tôi có đến dự hay không?” Khi cuộc họp đã qua gần 30 phút, tôi được thông báo “LTH đã có mặt, mặc chiếc áo đỏ”. Dù chưa kịp nhìn người mặc áo đỏ trông như thế nào, nhưng tôi bình tĩnh, tự tin trở lại. Nội dung buổi họp báo đúng như dự tính. Các nhà cung cấp nguyên vật liệu của chúng tôi đã đứng lên trình bày rất rõ ràng và chi tiết. Đại diện của công ty Murray Goulburn trình bày về quy trình kiểm soát chất lượng sữa xuất khẩu của Úc, còn một đại diện của New Zealand Milk tóm lại bằng một vấn đề đơn giản “Không thể có chuyện Nutifood nhập sữa nguyên liệu kém phẩm chất từ Úc, chỉ vì chẳng có thứ sữa kém phẩm chất nào tồn tại trên nước Úc, nói gì đến chuyện có thể lọt qua hàng rào kiểm soát chất lượng quốc gia”. Khi cuộc họp báo kết thúc, tôi yêu cầu cấp dưới chuẩn bị sẵn một mẫu quảng cáo khác, sẵn sàng trước buổi sáng hôm sau. Nội dung chính của nó là “Đây là tiếng nói của những cơ quan có thẩm quyền”. Còn tiếng nói ấy ở đâu? Tối nay, tôi sẽ biết những ai sẽ lên tiếng cho chúng tôi. Tối Thứ Năm, ngày 7 rạng ngày 8/10/2004 Buổi tối, tôi nhận được khá nhiều tin tốt. Công cuộc vận động báo giới của chúng tôi cùng với cuộc họp báo đã có kết quả. Các tòa soạn hoặc ngả về phía chúng tôi, hoặc ít nhất thái độ phê phán của họ đối với chúng tôi cũng dịu lại. Hệ thống liên lạc báo giới của tôi vẫn chạy tốt. Qua những cuộc điện thọai, tôi biết những tờ báo nào có thể đăng tin từ cuộc họp báo, mỗi tờ có thể lên tiếng ở mức độ tích cực ra sao. Chỉ có điều, từ chữ “có thể” đến “thực tế” là những câu chuyện dài. Ở các tờ báo, các tin đã được PV viết sẽ được kiểm duyệt qua ít nhất là 2 tầng. Mà những gì xảy ra ở những tầng kiểm duyệt ấy thì chỉ có trời biết. Chỉ một câu, một chữ thôi, thì bản tin đã chuyển thái độ 1800 rồi. Đêm hôm đó, tôi thức cùng với những người bạn của mình. Cập nhật thông tin, đề ra những phương thức có thể để bảo vệ nội dung tin, rồi chờ cho đến tận khi những tin ấy ra bản kẽm, là lúc chắc chắn là nó sẽ xuất hiện nguyên vẹn trên mặt báo hôm sau. Ba giờ rưỡi sáng, tôi phóng xe đến cửa các nhà in. Mua những tờ báo mới ráo mực, vui mừng nhận thấy những tin được đăng đúng như mong đợi của mình. Mà niềm vui lớn nhất đối với tôi, là cô LTH đã có một bài viết rất tích cực. Cô chỉ thanh minh cho thanh danh của mình, nhưng chúng tôi là người hưởng lợi. Kế hoạch của tôi đến lúc này đã không sai sót. Chúng tôi đã đi những bước đường dài. Sáng Thứ Sáu, ngày 8/10/2004 Những bản tin trên các báo được đưa đi chụp lại, rồi đặt lên các trang quảng cáo ngay buổi sáng hôm ấy. Nội dung của chúng hoàn hảo theo ý tôi các bài báo tích cực nói về công ty, kèm theo dòng chữ “Đây là tiếng nói của các cơ quan có trách nhiệm, nhưng phán xét cuối cùng lại thuộc về bạn”. Bước đi kế tiếp, đương nhiên, là phải làm sao để những nội dung đó được đăng trên các báo. Mà mục tiêu của tôi là phải xuất hiện được trên chính tờ báo Tuổi Trẻ. Tôi biết điều đó không dễ dàng. Nội dung của chúng hoàn hảo theo ý tôi Các bài báo tích cực nói về công ty, kèm theo dòng chữ “Đây là tiếng nói của các cơ quan có trách nhiệm, nhưng phán xét cuối cùng lại thuộc về bạn”. Khi tôi về nhà, định tranh thủ ngủ một tí, thì một cuộc điện thoại vang lên, báo hiệu tôi phải tiếp tục cuộc chiến đấu của mình. Và cuộc chiến đầu tiên trong ngày là một cuộc nội chiến. Mọi toan tính của tôi đến lúc ấy được chia sẻ cho rất ít người. Sự bí mật ấy làm cho vài người trong công ty có cảm giác bị cho ra rìa. Hôm đó, họ lên tiếng. Họ lật ngược mọi vấn đề. Thậm chí, họ cho rằng, một vụ việc như thế không xứng đáng phải xé ra to, và coi ém nhẹm là quy tắc vàng. Đương nhiên, họ đặt nghi vấn về cách kiểm soát khủng hoảng của tôi. Kèm theo đó là một tác động khác từ bên ngoài một doanh nhân có tiếng, đang là tư vấn của Tổng Giám đốc, gọi điện đến “Hưng là thằng nào? Đuổi cổ nó ngay”. Những sự kiện đó được phản hồi lên tới Hội đồng Quản trị. Với nhận định “im lặng nghĩa là chết”, BS Kim Hưng gọi cho tôi, yêu cầu tôi giải thích kế hoạch của mình. Sau cuộc nói chuyện gần 10 phút, BS Kim Hưng, với ảnh hưởng của mình trong công ty, nói ngắn gọn với mọi người “trao toàn quyền cho Ngọc Hưng”. Với sự ủy quyền quý báu đó, tôi nhận thức rằng, trách nhiệm của tôi trong cuộc chiến này quá lớn. Tôi không thể thất bại. Chiều Thứ Sáu, ngày 8/10/2004 Sau những đêm mất ngủ, uống rượu nhiều, hút thuốc nhiều, chiều đó tôi bị sốt. Cơn chóng mặt đến đúng lúc tôi lái xe chở BS Lệ đến cuộc hẹn với Tổng Biên tập báo Thanh Niên. Để xe lại trên lề đường, tôi vào một spa gần đó và chui ngay vào phòng tĩnh dưỡng dành cho khách. Ngay lúc đó, người của Đất Việt, công ty Media của chúng tôi, tới tấp gọi đến báo tin xấu. Báo Tuổi Trẻ từ chối đăng quảng cáo của chúng tôi. Báo Thanh Niên thì trưởng phòng không dám đăng, phải xin ý kiến của Ban Biên tập. Báo Người Lao động cũng chờ ý kiến cấp trên, còn báo Phụ Nữ TP HCM thì chỉ nhận đăng nếu một trong hai tờ Tuổi Trẻ hoặc Thanh Niên nhận đăng. Mà lúc đó, thời gian không còn nhiều. Trong khoảng chừng 15 phút, tôi lặng người. Có lẽ đây là thất bại đương nhiên mà tôi không tính trước? Và tôi phải chịu trói tay thúc thủ ở đây? Lúc tôi đã rất gần với chiến thắng? Ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi là “Mình không thể thất bại. Không thể được”. Móc điện thoại ra, tôi xin số của Tổng Giám đốc công ty Quảng cáo Đất Việt. Tôi biết ông có quan hệ mật thiết với báo Tuổi Trẻ. Bằng một giọng nói đầy áp lực, tôi yêu cầu ông giúp đỡ. Và tôi có được lời cam kết hết mình của ông. Tôi cũng gọi cho trưởng phòng quảng cáo của báo Thanh Niên. Cũng bằng cách gây áp lực như thế, tôi làm cho vấn đề trở nên “hết sức nghiêm trọng”, và nhận được sự cam kết sẽ đi xin ý kiến của những cấp cao nhất. Câu thần chú để bạn vượt qua cơn ác mộng là “Bình tĩnh trong khủng hoảng, trung thực với truyền thông và quyết đoán trong hành động” Sau đó nửa tiếng, thế trận liên tục đảo chiều. Tổng Giám đốc của Đất Việt là một người rất có uy tín và ảnh hưởng. Ông đã rất kiên nhẫn thuyết phục, lý luận với mọi người, từ BBT đến phòng quảng cáo. Cuối cùng, họ bị ông áp đảo và thay đổi lập trường cứng nhắc của mình. Nhưng có vẻ như lời đồng ý cho đăng của báo Tuổi trẻ cũng phải duyệt xét qua nhiều tầng. Vì thế, cứ 15 phút tôi nhận được tin “đồng ý” xen kẽ với “không cho”. Thấy rằng, “dao động” nghĩa là “có khả năng”, tôi tìm thêm các đầu mối liên lạc khác, kiên nhẫn gây thêm sức ép. Cứ như thế cho đến 6g15 phút tối, thì cú điện thoại cuối cùng báo rằng “được, nhưng phải thay đổi vài chi tiết”. Chúng tôi đã thành công ở chiến trường mang tên “phòng quảng cáo của báo Tuổi Trẻ”. Và qua đó, chúng tôi cũng thắng ở báo Phụ Nữ TP HCM, Người Lao động. Nhưng trận chiến ở báo Thanh Niên chưa kết thúc. Điều may mắn cho tôi là Trưởng phòng quảng cáo của báo là người làm việc đầy trách nhiệm. Một phần vì áp lực của tôi, nhưng phần lớn vì lương tâm nghề nghiệp, chị đã rất tích cực trong việc xin duyệt đăng quảng cáo. Đến 9 giờ rưỡi tối, sau khi không tìm được Tổng Biên tập, chị đã tìm Phó Tổng Biên tập, và cuối cùng đã thuyết phục thành công. Nhận được tin báo của chị, lúc đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã thật sự chiến thắng. Trong tình thế tuyệt vọng. Thứ Bảy, ngày 9/10/2004 Layout quảng cáo mới, với các bài báo tích cực của các tờ báo lớn, được đăng lại nguyên trang ở khắp các báo, với dòng chữ “Đây là ý kiến của các cơ quan có trách nhiệm, nhưng phán xét cuối cùng thuộc về bạn”. Nhất là ngay trên tờ Tuổi Trẻ, dòng chữ đó cùng với hình ảnh bài báo của PV LTH như là một lời thanh minh hùng hồn cho những lập luận mơ hồ chống lại chúng tôi vài ngày trước đó. Tinh thần của CB CNV bắt đầu hồi phục, cùng với những tin tốt liên tục bay về. Phản hồi đầu tiên là các Nhà phân phối. Họ lại tiếp tục bày tỏ niềm tin với công ty. Rồi đến lượt các trường mầm non, rồi đến các đối tác cung cấp… Tuần sau đó Sự hồi phục đó kéo dài cho đến hết một tuần nữa. Trong thời gian đó, tôi vẫn tiếp tục chạy quảng cáo của mình, rồi sau đó thay các bài báo bằng công văn chính thức của Cục VSAT TP. Nhưng lúc đó thì công văn đó không còn nhiều tác dụng nữa. Mọi chuyện đã rõ ràng. Tháng 10, doanh số của chúng tôi chỉ bị rơi mất 1/3 so với tháng trước, và trở lại mức bình thường ở tháng kế tiếp. Chúng tôi bảo vệ được những gì mà chúng tôi đã có trên thị trường. Nhìn lại, thì chúng tôi, một công ty hoàn toàn ở thế yếu, ở vị trí dễ bị tổn thương dưới sức mạnh của một tờ báo lớn, đã thành công trong việc tự bảo vệ mình. Nếu Công ty bạn phải đối mặt với một “Ngày thứ x đen tối” nào đó thì hãy nhớ về case của Nutifood. Câu thần chú để bạn vượt qua cơn ác mộng là “Bình tĩnh trong khủng hoảng, trung thực với truyền thông và quyết đoán trong hành động”. Ngược lại “Hoảng hốt trong khủng hoảng, lấp liếm với truyền thông, chần chừ trong hành động” thì cơn khủng hoảng PR này chắc chắn sẽ đưa bạn về… nơi xa lắm! Nguồn Vietnam
Bà Trần Thị Lệ, CEO Nutifood đã có những chia sẻ về các giai đoạn khủng hoảng mà bà trải qua tại hội thảo trực tuyến Lãnh đạo trong tâm bão do Hawee tổ chức ngày 7/5. Bà Lệ cho biết, 20 năm trên thương trường, bà trải qua 4 đợt khủng hoảng ở tuổi 31, 35, 39 và 47 tuổi năm nay khi Covid-19 ập tới, nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất là giai đoạn 2008, khi bà ở ngưỡng tuổi lại khủng hoảng 2008, con thuyền Nutifood chòng chành trước sóng lớnSinh ra ở miền quê Phù Cát, tỉnh Bình Định vào những năm 70, bà Trần Thị Lệ xuất thân là bác sĩ tại trung tâm dinh dưỡng, nhưng chuyển hướng sang kinh một bác sĩ đi làm sữa đặc trị, bà Lệ có sẵn nền tảng kiến thức về y khoa cũng như cái tâm hết lòng vì người tiêu dùng. Suốt nhiều năm, bà cho biết mỗi ngày chỉ ngủ chưa tới 5 tiếng vì ban ngày vừa sản xuất vừa bán sữa, đến tối lại cắp sách đi học thêm quản trị doanh nghiệp, marketing…Nhờ nỗ lực của bản thân, bà Lệ lên vị trí CEO Nutifood vào năm 2000, giúp công ty phát triển với tốc độ tăng trưởng vượt bậc. Vì một số lý do riêng, bà Lệ không làm ở Nutifood trong một thời gian ngắn. Năm 2008 khi Nutifood gặp khó, bà Lệ đã trở lại với vai trò CEO."Lúc đó, Nutifood thua lỗ khoảng 147 tỉ đồng. Tại thời điểm đó, hàng tung ra thị trường không bán được. Hàng tồn kho rất nhiều. Cán bộ công nhân phải nghỉ chờ việc. Tiền mặt thiếu. Tuy nhiên, khi trở lại làm điều hành công ty, tôi vẫn tin rằng Nutifood có thể vượt qua", bà Lệ chia niềm tin đó, bà Trần Thị Lệ đã có những biện pháp quyết liệt để điều hành tiên, bà tổng kết lại những khó khăn mà công ty gặp phải. Sau đó, bà phân chia thành nhiều nhóm nhóm sản xuất, marketing, bán hàng… và sắp xếp thứ tự ưu tiên để giải quyết từng việc."Tôi đã nói chuyện với cán bộ nhân viên chủ chốt để chia sẻ hiện trạng của công ty, tầm nhìn và các biện pháp để giải quyết khó khăn trước mắt", bà Lệ cho biết, nhiều anh chị em ủng hộ nhưng cũng có nhiều người cho rằng những điều bà đang làm rất viển vông. "Làm sao mỗi tháng bán được 50 tỉ đồng trong khi hiện tại mỗi tháng doanh thu chỉ là 30 tỉ đồng", có người đã phản bác với bà như vậy khi bà đưa ra các giải đó, bà Lệ đã phải giải quyết bài toán nhân sự. Những nhân sự cao cấp không chung tầm nhìn với mình, bà đã chấp nhận chia tay họ và chiêu dụ người chung hướng đi vào công ty để cùng gánh vác công việc với bà."Tôi đã phải đổi 4 nhân sự cao cấp của các mảng tài chính, nhân sự, marketing, sale. Sau đó, tôi tập hợp đội ngũ lãnh đạo để chia sẻ về giai đoạn khó khăn. Đa số đồng lòng. Nhiều người đa ở lại công ty, không về nhà vì công việc", CEO Nutifood kể tăng trưởng phi mã sau khi lỗ lớn năm 2008Đi khắp Bắc Trung Nam để gặp các nhà phân phốiLúc đó, bà đi khắp các miền, đến gặp từng nhà phân phối vì họ nói rằng không muốn tiếp tục cộng tác cùng Nutifood nữa. "Tôi xin các nhà cung cấp thêm thời hạn 3 tháng hợp tác nữa. Nếu sau đó không hiệu quả thì "chia tay" cũng được. Khoảng 100 nhà phân phối đã đồng ý và tiếp tục hỗ trợ chúng tôi", lãnh đạo Nutifood nhớ cạnh đó, các tồn đọng của nhà cung cấp, Nutifood hứa sẽ giải quyết trong vòng 1 năm. Và may mắn, các nhà cung cấp và ngân hàng đã hỗ trợ rất khó khăn khác mà công ty gặp phải đó là không có tiền mặt. Chi phí cho marketing cũng đã tiêu hết. Đội ngũ marketing rất xuống tinh thần. Trước tình hình đó, bà Lệ áp dụng chính sách lương thưởng dựa vào năng suất lao động. "Tôi phải xem xét lại xem trước đây khách hàng mua sản phẩm của Nutifood vì lý do gì để tìm ra cách bán hàng mà không cần chi cho marketing. Tôi cũng dùng 3 tháng chi phí marketing cho năm sau để dùng luôn", bà Lệ cho những nỗ lực của bà và cộng sự, nhân viên, công ty đã giảm lỗ từng tháng và đến tháng thứ 3 thì hòa về thử thách năm 35 tuổi, bà Lệ cho rằng, nếu làm lại, bà có thể làm tốt hơn vì có những thứ đầu tư cho dài hạn bà đã tập trung cho mục tiêu ngắn hạn. Tuy vậy, cũng nhờ những trải nghiệm cách đây 12 năm đã giúp bà vững vàng hơn trong xử lý khủng hoảng mà cụ thể là trong Covid-19 lần trung vào nguồn lực con người, chuỗi cung ứng trong Covid-19Nutifood có 13 công ty thành viên từ FMCG, trang trại, nông nghiệp, sản xuất…. Trước dịch, bà Lệ cho biết, các công ty thành viên đều hoạt động tốt và ước tính tăng trưởng khoảng 15% đến 20%. Nhưng Covid-19 "ghé thăm" và buộc công ty phải có các biện pháp ứng phó. Công ty tiếp nhận sự thật và tập trung vào các mục tiêu cụ nhất đó là con người. Đầu tiên đó ưu tiên cho sức khỏe của cán bộ nhân viên. Công ty có khoảng người từ Cà Mau đến Lạng Sơn. Để kết nối nhân viên trong cả nước, công ty đã thành lập ban chỉ đạo chống Covid-19. Các bộ phận phải khai báo ngày 2 lần vào ca sáng và chiều. Trong thời gian giãn cách xã hội, một ca làm ở nhà, một ca ở nhà để tránh rủi ro. Nhiều nhân viên cho bà Lệ biết, họ làm việc ở nhà nhưng chăm chỉ và làm nhiều hơn trước cạnh đó, Nutifood hiểu Covid-19 có tác động rất lớn đến chuỗi cung ứng toàn cầu, các đối tác trong và ngoài nước để thay đổi cách sale, marketing cho phù hợp với thực tế. Và để đưa con thuyền vượt qua sóng gió, không riêng gì Covid-19, bà Lệ cho rằng doanh nghiệp phải có nội lực và người lãnh đạo cũng phải có nội riêng người lãnh đạo, đó là sự cân bằng giữa cuộc sống và gia đình. "Người lãnh đạo hạnh phúc mới lan tỏa tình yêu đối với nhân viên, cộng đồng. Ngày nào mà người lãnh đạo cãi nhau với vợ, chồng thì ngày đó làm việc không hiệu quả", nữ CEO nhận viên Nutifood phải rèn luyện thể thao, lo cho bản thân, gia đình. Nutifood tài trợ khoảng 50% đến 70% cho nhân viên tham gia các khóa học tại trung tâm thể thao. Bản thân bà, mỗi tuần chạy 3 lần, mỗi lần 6 km để rèn luyện sức khỏe. Thế TrầnTheo Nhịp sống kinh tế
Bà Trần Thị Lệ, CEO Nutifood đã có những chia sẻ về các giai đoạn khủng hoảng mà bà trải qua tại hội thảo trực tuyến Lãnh đạo trong tâm bão do Hawee tổ chức ngày 7/5. Bà Lệ cho biết, 20 năm trên thương trường, bà trải qua 4 đợt khủng hoảng ở tuổi 31, 35, 39 và 47 tuổi năm nay khi Covid-19 ập tới, nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất là giai đoạn 2008, khi bà ở ngưỡng tuổi lại khủng hoảng 2008, con thuyền Nutifood chòng chành trước sóng lớnSinh ra ở miền quê Phù Cát, tỉnh Bình Định vào những năm 70, bà Trần Thị Lệ xuất thân là bác sĩ tại trung tâm dinh dưỡng, nhưng chuyển hướng sang kinh một bác sĩ đi làm sữa đặc trị, bà Lệ có sẵn nền tảng kiến thức về y khoa cũng như cái tâm hết lòng vì người tiêu dùng. Suốt nhiều năm, bà cho biết mỗi ngày chỉ ngủ chưa tới 5 tiếng vì ban ngày vừa sản xuất vừa bán sữa, đến tối lại cắp sách đi học thêm quản trị doanh nghiệp, marketing…Nhờ nỗ lực của bản thân, bà Lệ lên vị trí CEO Nutifood vào năm 2000, giúp công ty phát triển với tốc độ tăng trưởng vượt bậc. Vì một số lý do riêng, bà Lệ không làm ở Nutifood trong một thời gian ngắn. Năm 2008 khi Nutifood gặp khó, bà Lệ đã trở lại với vai trò CEO."Lúc đó, Nutifood thua lỗ khoảng 147 tỉ đồng. Tại thời điểm đó, hàng tung ra thị trường không bán được. Hàng tồn kho rất nhiều. Cán bộ công nhân phải nghỉ chờ việc. Tiền mặt thiếu. Tuy nhiên, khi trở lại làm điều hành công ty, tôi vẫn tin rằng Nutifood có thể vượt qua", bà Lệ chia niềm tin đó, bà Trần Thị Lệ đã có những biện pháp quyết liệt để điều hành tiên, bà tổng kết lại những khó khăn mà công ty gặp phải. Sau đó, bà phân chia thành nhiều nhóm nhóm sản xuất, marketing, bán hàng… và sắp xếp thứ tự ưu tiên để giải quyết từng việc."Tôi đã nói chuyện với cán bộ nhân viên chủ chốt để chia sẻ hiện trạng của công ty, tầm nhìn và các biện pháp để giải quyết khó khăn trước mắt", bà Lệ cho biết, nhiều anh chị em ủng hộ nhưng cũng có nhiều người cho rằng những điều bà đang làm rất viển vông. "Làm sao mỗi tháng bán được 50 tỉ đồng trong khi hiện tại mỗi tháng doanh thu chỉ là 30 tỉ đồng", có người đã phản bác với bà như vậy khi bà đưa ra các giải đó, bà Lệ đã phải giải quyết bài toán nhân sự. Những nhân sự cao cấp không chung tầm nhìn với mình, bà đã chấp nhận chia tay họ và chiêu dụ người chung hướng đi vào công ty để cùng gánh vác công việc với bà."Tôi đã phải đổi 4 nhân sự cao cấp của các mảng tài chính, nhân sự, marketing, sale. Sau đó, tôi tập hợp đội ngũ lãnh đạo để chia sẻ về giai đoạn khó khăn. Đa số đồng lòng. Nhiều người đa ở lại công ty, không về nhà vì công việc", CEO Nutifood kể tăng trưởng phi mã sau khi lỗ lớn năm 2008Đi khắp Bắc Trung Nam để gặp các nhà phân phốiLúc đó, bà đi khắp các miền, đến gặp từng nhà phân phối vì họ nói rằng không muốn tiếp tục cộng tác cùng Nutifood nữa. "Tôi xin các nhà cung cấp thêm thời hạn 3 tháng hợp tác nữa. Nếu sau đó không hiệu quả thì "chia tay" cũng được. Khoảng 100 nhà phân phối đã đồng ý và tiếp tục hỗ trợ chúng tôi", lãnh đạo Nutifood nhớ cạnh đó, các tồn đọng của nhà cung cấp, Nutifood hứa sẽ giải quyết trong vòng 1 năm. Và may mắn, các nhà cung cấp và ngân hàng đã hỗ trợ rất khó khăn khác mà công ty gặp phải đó là không có tiền mặt. Chi phí cho marketing cũng đã tiêu hết. Đội ngũ marketing rất xuống tinh thần. Trước tình hình đó, bà Lệ áp dụng chính sách lương thưởng dựa vào năng suất lao động. "Tôi phải xem xét lại xem trước đây khách hàng mua sản phẩm của Nutifood vì lý do gì để tìm ra cách bán hàng mà không cần chi cho marketing. Tôi cũng dùng 3 tháng chi phí marketing cho năm sau để dùng luôn", bà Lệ cho những nỗ lực của bà và cộng sự, nhân viên, công ty đã giảm lỗ từng tháng và đến tháng thứ 3 thì hòa về thử thách năm 35 tuổi, bà Lệ cho rằng, nếu làm lại, bà có thể làm tốt hơn vì có những thứ đầu tư cho dài hạn bà đã tập trung cho mục tiêu ngắn hạn. Tuy vậy, cũng nhờ những trải nghiệm cách đây 12 năm đã giúp bà vững vàng hơn trong xử lý khủng hoảng mà cụ thể là trong Covid-19 lần trung vào nguồn lực con người, chuỗi cung ứng trong Covid-19Nutifood có 13 công ty thành viên từ FMCG, trang trại, nông nghiệp, sản xuất…. Trước dịch, bà Lệ cho biết, các công ty thành viên đều hoạt động tốt và ước tính tăng trưởng khoảng 15% đến 20%. Nhưng Covid-19 "ghé thăm" và buộc công ty phải có các biện pháp ứng phó. Công ty tiếp nhận sự thật và tập trung vào các mục tiêu cụ nhất đó là con người. Đầu tiên đó ưu tiên cho sức khỏe của cán bộ nhân viên. Công ty có khoảng người từ Cà Mau đến Lạng Sơn. Để kết nối nhân viên trong cả nước, công ty đã thành lập ban chỉ đạo chống Covid-19. Các bộ phận phải khai báo ngày 2 lần vào ca sáng và chiều. Trong thời gian giãn cách xã hội, một ca làm ở nhà, một ca ở nhà để tránh rủi ro. Nhiều nhân viên cho bà Lệ biết, họ làm việc ở nhà nhưng chăm chỉ và làm nhiều hơn trước cạnh đó, Nutifood hiểu Covid-19 có tác động rất lớn đến chuỗi cung ứng toàn cầu, các đối tác trong và ngoài nước để thay đổi cách sale, marketing cho phù hợp với thực tế. Và để đưa con thuyền vượt qua sóng gió, không riêng gì Covid-19, bà Lệ cho rằng doanh nghiệp phải có nội lực và người lãnh đạo cũng phải có nội riêng người lãnh đạo, đó là sự cân bằng giữa cuộc sống và gia đình. "Người lãnh đạo hạnh phúc mới lan tỏa tình yêu đối với nhân viên, cộng đồng. Ngày nào mà người lãnh đạo cãi nhau với vợ, chồng thì ngày đó làm việc không hiệu quả", nữ CEO nhận viên Nutifood phải rèn luyện thể thao, lo cho bản thân, gia đình. Nutifood tài trợ khoảng 50% đến 70% cho nhân viên tham gia các khóa học tại trung tâm thể thao. Bản thân bà, mỗi tuần chạy 3 lần, mỗi lần 6 km để rèn luyện sức khỏe.
Nutifood cũng gặp một cuộc khủng hoảng vào năm 2004 và được kiểm soát trong vòng 7 ngày. Ở đây, câu chuyện được kể lại dưới hình thức Nhật ký, để bạn đọc có thể hình dung câu chuyện thực tế với đầy đủ cảm xúc. Xin nói thêm, việc giải quyết cuộc khủng hoảng liên quan đến một số cá nhân mà tôi không thể nêu tên của họ Thứ Bảy, ngày 2/10/2004 Hôm đó là ngày thứ hai tôi nhậm chức Phó Tổng Giám đốc phụ trách kinh doanh ở Nutifood. Và ngay buổi sáng, một bài báo trên Sài Gòn Giải Phóng tiết lộ những thông tin từ Thanh tra Sở Y tế kết tội BS Nguyễn Thị Kim Hưng đã khuấy động bầu không khí ở Nutifood. Xuất phát từ một xưởng sản xuất ca ba của Công Đoàn Trung tâm Dinh dưỡng TP HCM, lúc đó do BS Nguyễn Thị Kim Hưng làm Giám đốc, nên bài báo này là một đòn nặng nề giáng vào người cầm lửa, và là nguồn cảm hứng kinh doanh của công ty. Việc đó dĩ nhiên là gây nhiều xáo trộn và đồn đoán ngay trong nội bộ công ty. Một cuộc họp khẩn cấp được triệu tập. Một mặt, việc động viên tinh thần cho toàn bộ CBCNV được triển khai, một mặt, việc thông tin với báo chí được quy về một đầu mối do tôi phụ trách. Cả công ty bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám. Không biết chuyện gì xấu hơn sẽ tới. Thứ Hai, ngày 4/10/2004 Buổi sáng, khi lái xe trên đường đến công ty, tôi nhận được một cuộc điện thọai. Tấp ngay vào lề đường, tôi mua tờ báo Tuổi Trẻ. Chuyện dữ nhất đã đến ngay trên trang 2 là một bài báo nguyên trang về Trung Tâm Dinh Dưỡng, mà trong đó có một dòng chữ liên quan đến Nutifood “Thanh tra Sở Y tế đề nghị phải làm rõ việc Công ty NutiFood sử dụng sữa nguyên liệu kém phẩm chất, nhập từ nước ngoài Úc vào Việt Nam để chế biến sữa thành phẩm”. Bài báo do phóng viên trang Y tế của tờ báo là LTH ký tên. Dĩ nhiên, cách viết của PV là không khẳng định, nhưng cho dù vậy, thì với số lượng độc giả khổng lồ của tờ báo này, hẳn bạn hiểu ngay tác dụng của nó. Với mọi người trong công ty, cảm giác thảm họa, phẫn uất lẫn bất lực đều hiển hiện. Mọi người im lặng, chờ đợi. Và chúng tôi không phải đợi lâu. Thị trường phản ứng hầu như tức thì. Các chợ và hệ thống bán lẻ tràn ngập thông tin và hàng được trả về cùng nhiều lời miệt thị cay độc. Các đơn hàng đã đặt bị ngưng ngay. Một số nhà phân phối NPP ở các tỉnh đề nghị hủy bỏ hợp đồng phân phối. Ngay sáng hôm đó, bị tác động mạnh bởi bài báo, một bà mẹ bước vào Trung tâm Dinh dưỡng TTDD, tay cầm gói sữa vứt xuống sân, lấy chân chà đạp lên, khóc và chửi rủa, cho rằng bà đã là khách hàng trung thành của công ty, đã nuôi những đứa con của bà bằng sữa của công ty, và tại sao công ty lại phản bội lòng tin của bà. Buổi chiều, đến lượt kênh giáo dục báo tin xấu. Các trường mầm non hiển nhiên đều đã ngưng hợp đồng nhận sữa của công ty từ buổi sáng, nhưng chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra ở một số trường các phụ huynh trong giờ đón con đã bao vây ban Giám hiệu, đặt câu hỏi về vấn đề mua sữa của Nutifood. Mỗi 15 phút, chúng tôi nhận được một tin xấu. Đến chiều, thì chúng tôi không đủ sức để phản ứng trước chúng nữa, ngay cả những tin kiểu như “các đối thủ cạnh tranh photocopy bài báo, rải khắp các chợ và hệ thống cửa hàng lớn”. Điều chúng tôi phải làm, đó là thành lập ngay Ban Kiểm soát khủng hoảng. Tôi đứng ra nhận trách nhiệm chuẩn bị chiến lược và kế hoạch. Trong tức thời, khi chưa có toan tính gì khác, chúng tôi tập trung vào việc động viên tinh thần cho CBCNV, và chuẩn bị sắp xếp các hồ sơ, chứng từ nguồn gốc, quy cách kiểm tra chất lượng nguyên liệu đầu vào để làm bằng chứng sẵn khi nói chuyện với giới báo chí. Sau cuộc họp, mặc dù chưa có một kế hoạch gì trong đầu, nhưng tôi quyết định hành động ngay. Một mặt, tôi gửi thư cho Ban Biên tập báo Tuổi trẻ đề nghị hẹn gặp ngay sáng mai, một mặt, tôi gọi điện ngay cho những người bạn trong giới báo chí. Tổng cộng là 12 người, đang là phóng viên hoặc trưởng ban của nhiều tờ báo khác nhau. Tôi đến gặp họ và giải thích rõ thảm họa của công ty tôi đang đối mặt, với yêu cầu họ, với tư cách bạn bè, hãy giúp tôi, giúp công ty. Tối Thứ Hai, ngày 4/10/2004 Cuộc gặp với bạn bè trong giới báo chí giúp tôi nhìn rõ hơn bức tranh tổng thể. Vấn đề của Nutifood là vấn đề nóng, và chắc chắn mọi tờ báo đều bị áp lực phải viết bài về nó. Vì thế, tôi xác định rõ việc đầu tiên phải làm là “rút bớt củi ra khỏi lò lửa đang cháy”. Sau cuộc gặp, tôi ở lại cùng một phóng viên – người bạn chí cốt, và nhanh chóng thiết lập một hệ thống thông tin nóng với bạn bè ở 5 tờ báo lớn Thanh Niên, SGGP, Người Lao động, Công An và Pháp Luật TP HCM. Qua hệ thống này, chúng tôi biết mỗi báo sẽ viết gì về Nutifood ngay hôm sau hoặc hôm sau nữa. Việc của chúng tôi là phải “tách câu chuyện của Nutifood ra khỏi vấn đề của TTDD”. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải tìm cách xóa tên Nutifood ra khỏi các bài báo về TTDD nếu thực tế cho phép, hoặc đề nghị các PV hay BBT đề cập tới Nutifood trên một góc độ khác hơn là “vấn đề nguyên liệu”. Nếu các bạn hiểu về môi trường báo chí, thì các bạn có thể hình dung đây là nhiệm vụ khó khăn ra sao. Mà về việc này, tôi tiếc là không thể kể ra chi tiết hơn. Đêm Thứ Hai, ngày 4 rạng sáng ngày 5/10/2004 Sau khi sắp xếp xong công việc với báo chí, tôi trở về nhà. Nhiệm vụ mà tôi phải hòan thành trước khi trời sáng là vạch ra một chiến lược kiểm soát khủng hoảng có bài bản, được sắp xếp thành từng bước với mục tiêu rõ ràng. Và tôi không thể tính toán sai, vì nếu sai, thì công ty có thể sụp đổ. Đó là một trách nhiệm vô cùng nặng nề. Tôi phải đối mặt với trách nhiệm đó. Phân tích mọi thứ, cân nhắc mọi thứ, tự kiểm chứng mọi thứ. Hòan toàn cô độc với mình, nếu không tính đến một chai rượu Chivas và gói thuốc 555. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là “Một người khi bị đặt vào vòng nghi vấn, thì phải lên tiếng càng sớm càng tốt, cho dù chỉ là nói “tôi ở đây, tôi không trốn chạy trách nhiệm,” vì im lặng sẽ bị coi là đồng ý với những nghi vấn đó”. Ý nghĩ tiếp theo của tôi là “Một người bị coi là nghi can, thì không có tư cách lên tiếng thuyết phục công luận hãy tin vào mình” vì thế, tôi cần những tiếng nói khách quan làm công việc thuyết phục đó. Ý nghĩ nữa là “Các doanh nghiệp bị đặt ở thế yếu, dễ bị tổn thương trước báo chí, nên buộc phải vận dụng mọi cách có thể để thanh minh cho mình”. Đến sáng, khi chai rượu gần cạn, thì kế hoạch của tôi cũng đã hình thành rõ ràng gồm 5 bước, mà bước đầu tiên, tôi đã thực hiện trước khi có kế hoạch Bước 1 Tích cực vận động báo giới để tách vấn đề Nutifood ra khỏi câu chuyện phức tạp của TTDD. Bước 2 Bằng quảng cáo, lên tiếng yêu cầu công luận chờ đợi tiếng nói khách quan của các cơ quan có thẩm quyền. Bước 3 Tổ chức họp báo để những bên có trách nhiệm lên tiếng giúp. Bước 4 Sử dụng quảng cáo để khuếch đại các kết quả của cuộc họp báo. Bước 5 Đưa tiếng nói của cơ quan có thẩm quyền cao nhất, tức Cục Vệ sinh An toàn Thực phẩm lên quảng cáo. Với những bước đó, thì kịch bản trong đầu tôi đóng khung vào một mục tiêu tối hậu làm sao để chính tờ báo Tuổi Trẻ lên tiếng cho chúng tôi, và chúng tôi có thể đưa được thông điệp của mình lên chính tờ báo này. Mà bước cụ thể đầu tiên là cuộc hẹn với BBT của báo. Thứ Ba, ngày 5/10/2004 Chín giờ sáng, tôi cùng BS Trần Thị Lệ – Tổng Giám đốc, đến gặp BBT báo Tuổi Trẻ. Trên đường đi, tôi hình dung ra cuộc gặp và thống nhất với BS Lệ những chuyện sẽ nói. Tiếp chúng tôi ở Tòa sọan là nhà báo Thu An, trưởng ban Chính trị – Xã hội của tờ báo. Nhìn gương mặt đầy ý chí bảo vệ phóng viên và quyền thông tin độc lập của tờ báo, tôi tự trấn an “sẽ ổn thôi”. Theo đúng kịch bản, BS Lệ trình bày về hậu quả của những dòng viết trên báo với công ty, rằng “công ty đứng trên bờ vực phá sản, 1000 CB CNV đứng trên nguy cơ bị thất nghiệp…” BS Lệ kết thúc bằng những giọt nước mắt, và thực sự làm cho nhà báo Thu An trở nên lo lắng, bất an. Lúc đó, tôi mới lên tiếng “chúng tôi có đầy đủ bằng chứng chứng minh dòng viết trong bài báo là thiếu trách nhiệm, và với những thiệt hại to lớn như thế, chúng tôi có thể kiện quý báo ra tòa án Kinh tế. Tuy nhiên, chúng tôi không muốn làm chuyện đó, chỉ mong quý báo hợp tác cùng chúng tôi giải quyết hậu quả”. Và tôi chìa ra bài quảng cáo của công ty, chỉ một trang trắng với dòng chữ “Tuyên bố của Nutifood các bạn hãy giữ bình tĩnh, chờ kết luận của các cơ quan có thẩm quyền”. Nhà báo Thu An trả lời rằng “thông thường, tờ báo từ chối quảng cáo của các công ty trong hoàn cảnh tương tự. Nhưng trường hợp này sẽ được báo cáo lên BBT để xin ý kiến”. Chị đã thực hiện lời hứa. Sáng hôm đó, tôi nhận được tin rằng quảng cáo đã được BBT xem xét cho đăng. Ngay sau đó, tôi yêu cầu cấp dưới book ngay báo Tuổi Trẻ và một loạt các báo khác từ hôm sau cho 10 ngày kế tiếp. Còn nội dung, thì tôi yêu cầu chạy trang kêu gọi “giữ bình tĩnh” cho đến khi tình hình phát triển khác. Trong ngày, tôi ra lệnh tổ chức họp báo vào sáng Thứ Năm, 7/10/2004. Mọi công việc được tiến hành khẩn trương. Nhà máy chuẩn bị kỹ phần tài liệu. Một người được cử ra Hà Nội liên hệ với Cục VSATTP. Một nhà cung cấp nguyên liệu sữa của công ty đang ở nước ngoài cũng được đề nghị tức tốc về nước. Còn BS Lệ và tôi lên lịch gặp các tờ báo lớn. Chúng tôi phải vận động họ, mặt đối mặt với họ, trả lời những câu hỏi của họ, vượt qua cái nhìn mang định kiến tiếu cực của họ, để hướng sự chú ý của họ đến những hệ quả to lớn mà sự sụp đổ của Nutifood sẽ đem đến cho xã hội, cho môi trường kinh doanh. Trong công ty, mọi người đều im lặng theo dõi những gì chúng tôi làm. Thứ Tư, ngày 6/10/2004 Khi bước chân vào công ty buổi sáng, tôi nhận được một tin xấu. Đến lượt các nhà cung cấp lên tiếng. Họ yêu cầu thanh toán cho các đơn đặt hàng đã mua, và đòi tiền mặt cho các hợp đồng tương lai. Không những thế, các ngân hàng cũng đóng băng ngay các khoản vay đã cam kết. Điều này dĩ nhiên là đặt công ty vào vị thế là nếu không giải quyết thành công khủng hoảng, thì nguy cơ phá sản gần hơn bao giờ hết. Nhưng cũng vào lúc khó khăn đó, mới nhìn thấy ai là bạn thực sự của mình. Gần trưa, có vài tin đáng khích lệ đến với chúng tôi. Ngân hàng HSBC đưa ra đề nghị mở ngay một khoản vay tín chấp cho chúng tôi, sẵn sàng giải ngân bất kỳ lúc nào, với lời nói “chúng tôi biết quý công ty đang gặp khó khăn, nhưng chúng tôi tin rằng khó khăn đó chỉ là tạm thời”. Và giữa lúc thị trường rối ren, một vài nhà phân phối vẫn bày tỏ lòng tin với công ty. Họ đích thân ra chợ, trấn an khách hàng bán lẻ bằng cách cho nợ tín dụng 15 ngày. Ở một địa bàn mà NPP ở đấy bỏ của chạy lấy người, thì họ đưa nhân viên bán hàng đến, động viên khách hàng. Ở Nha trang, một nữ Giám sát bán hàng, đã xin nghỉ trước đó không lâu vì việc gia đình, đã tình nguyện quay lại công việc, ra thị trường động viên khách hàng bán lẻ. Dĩ nhiên, lúc đó khách hàng chẳng ai nhập thêm hàng của công ty, nhưng sự có mặt kịp thời đó giúp mọi người nhìn nhận công ty không bỏ chạy, và điều đó tránh cho thị trường khỏi rơi vào hỗn độn. Ngoài những thông tin đó, qua hệ thống liên lạc báo chí của mình, tôi nhận được một tin có giá trị vàng ròng BBT của báo Tuổi Trẻ đã phê bình nghiêm khắc những nhân sự liên quan đến việc để lọt câu viết tiêu cực về Nutifood trên bài báo, và phóng viên LTH đã bị suy sụp tinh thần. Qua trao đổi với người bạn trong làng báo của mình, tôi nảy sinh một kế hoạch. Chiều hôm đó, thông tin “LTH nhận USD từ đối thủ cạnh tranh của Nutifood để triệt hạ Nutifood” đã được truyền tai trong giới báo chí. Để chắc ăn, tôi yêu cầu những người bạn của mình gọi điện kiểm tra xem PV LTH đã nghe được lời đồn đó hay chưa. Khi được biết chắc chắn, tôi yêu cầu cấp dưới của mình mang thư mời dự họp báo sáng mai đến tận tay phóng viên LTH. Đến tối, khi mọi thông tin đã được kiểm chứng xác thực, tôi hồi hộp nghĩ đến viễn cảnh người viết những lời kết tội công ty cũng sẽ là người lên tiếng bênh vực cho công ty. Chỉ còn phải “wait and see”. Thứ Năm, ngày 7/10/2004 Liên quan đến vụ việc nóng, nên cuộc họp báo của chúng tôi ở KS Sheraton đầy ắp phóng viên. Tôi hài lòng vì cấp dưới đã chuẩn bị rất chu đáo, đến từng chi tiết nhỏ. Buổi họp báo trôi đi suôn sẻ. Chỉ duy nhất có một chuyện làm tôi bồn chồn “Cô phóng viên Tuổi Trẻ của tôi có đến dự hay không?” Khi cuộc họp đã qua gần 30 phút, tôi được thông báo “LTH đã có mặt, mặc chiếc áo đỏ”. Dù chưa kịp nhìn người mặc áo đỏ trông như thế nào, nhưng tôi bình tĩnh, tự tin trở lại. Nội dung buổi họp báo đúng như dự tính. Các nhà cung cấp NVL của chúng tôi đã đứng lên trình bày rất rõ ràng và chi tiết. Đại diện của công ty Murray Goulburn trình bày về quy trình kiểm soát chất lượng sữa xuất khẩu của Úc, còn một đại diện của New Zealand Milk tóm lại bằng một vấn đề đơn giản “Không thể có chuyện Nutifood nhập sữa nguyên liệu kém phẩm chất từ Úc, chỉ vì chẳng có thứ sữa kém phẩm chất nào tồn tại trên nước Úc, nói gì đến chuyện có thể lọt qua hàng rào kiểm soát chất lượng quốc gia”. Khi cuộc họp báo kết thúc, tôi yêu cầu cấp dưới chuẩn bị sẵn một mẫu quảng cáo khác, sẵn sàng trước buổi sáng hôm sau. Nội dung chính của nó là “Đây là tiếng nói của những cơ quan có thẩm quyền”. Còn tiếng nói ấy ở đâu? Tối nay, tôi sẽ biết những ai sẽ lên tiếng cho chúng tôi. Tối Thứ Năm, ngày 7 rạng ngày 8/10/2004 Buổi tối, tôi nhận được khá nhiều tin tốt. Công cuộc vận động báo giới của chúng tôi cùng với cuộc họp báo đã có kết quả. Các tòa soạn hoặc ngả về phía chúng tôi, hoặc ít nhất thái độ phê phán của họ đối với chúng tôi cũng dịu lại. Hệ thống liên lạc báo giới của tôi vẫn chạy tốt. Qua những cuộc điện thọai, tôi biết những tờ báo nào có thể đăng tin từ cuộc họp báo, mỗi tờ có thể lên tiếng ở mức độ tích cực ra sao. Chỉ có điều, từ chữ “có thể” đến “thực tế” là những câu chuyện dài. Ở các tờ báo, các tin đã được PV viết sẽ được kiểm duyệt qua ít nhất là 2 tầng. Mà những gì xảy ra ở những tầng kiểm duyệt ấy thì chỉ có trời biết. Chỉ một câu, một chữ thôi, thì bản tin đã chuyển thái độ 180o rồi. Đêm hôm đó, tôi thức cùng với những người bạn của mình. Cập nhật thông tin, đề ra những mánh khóe có thể để bảo vệ nội dung tin, rồi chờ cho đến tận khi những tin ấy ra bản kẽm, là lúc chắc chắn là nó sẽ xuất hiện nguyên vẹn trên mặt báo hôm sau. Ba giờ rưỡi sáng, tôi phóng xe đến cửa các nhà in. Mua những tờ báo mới ráo mực, vui mừng nhận thấy những tin được đăng đúng như mong đợi của mình. Mà niềm vui lớn nhất đối với tôi, là cô LTH đã có một bài viết rất tích cực. Cô chỉ thanh minh cho thanh danh của mình, nhưng chúng tôi là người hưởng lợi. Kế hoạch của tôi đến lúc này đã không sai sót. Chúng tôi đã đi những bước đường dài. Sáng Thứ Sáu, ngày 8/10/2004 Những bản tin trên các báo được đưa đi chụp lại, rồi đặt lên các trang quảng cáo ngay buổi sáng hôm ấy. Nội dung của chúng hòan hảo theo ý tôi các bài báo tích cực nói về công ty, kèm theo dòng chữ “Đây là tiếng nói của các cơ quan có trách nhiệm, nhưng phán xét cuối cùng lại thuộc về bạn”. Bước đi kế tiếp, đương nhiên, là phải làm sao để những nội dung đó được đăng trên các báo. Mà mục tiêu của tôi là phải xuất hiện được trên chính tờ báo Tuổi Trẻ. Tôi biết điều đó không dễ dàng. Khi tôi về nhà, định tranh thủ ngủ một tí, thì một cuộc điện thoại vang lên, báo hiệu tôi phải tiếp tục cuộc chiến đấu của mình. Và cuộc chiến đầu tiên trong ngày là một cuộc nội chiến. Mọi toan tính của tôi đến lúc ấy được chia sẻ cho rất ít người. Sự bí mật ấy làm cho vài người trong công ty có cảm giác bị cho ra rìa. Hôm đó, họ lên tiếng. Họ lật ngược mọi vấn đề. Thậm chí, họ cho rằng, một vụ việc như thế không xứng đáng phải xé ra to, và coi ém nhẹm là quy tắc vàng. Đương nhiên, họ đặt nghi vấn về cách kiểm soát khủng hoảng của tôi. Kèm theo đó là một tác động khác từ bên ngòai một doanh nhân có tiếng, đang là tư vấn của Tổng Giám đốc, gọi điện đến “Hưng là thằng nào? Đuổi cổ nó ngay”. Những sự kiện đó được phản hồi lên tới Hội đồng Quản trị. Với nhận định “im lặng nghĩa là chết”, BS Kim Hưng gọi cho tôi, yêu cầu tôi giải thích kế hoạch của mình. Sau cuộc nói chuyện gần 10 phút, BS Kim Hưng, với ảnh hưởng của mình trong công ty, nói ngắn gọn với mọi người “trao toàn quyền cho Ngọc Hưng”. Với sự ủy quyền quý báu đó, tôi nhận thức rằng, trách nhiệm của tôi trong cuộc chiến này quá lớn. Tôi không thể thất bại. Chiều Thứ Sáu, ngày 8/10/2004 Sau những đêm mất ngủ, uống rượu nhiều, hút thuốc nhiều, chiều đó tôi bị sốt. Cơn chóng mặt đến đúng lúc tôi lái xe chở BS Lệ đến cuộc hẹn với Tổng Biên tập báo Thanh Niên. Để xe lại trên lề đường, tôi vào một spa gần đó và chui ngay vào phòng tĩnh dưỡng dành cho khách. Ngay lúc đó, người của Đất Việt, công ty Media của chúng tôi, tới tấp gọi đến báo tin xấu. Báo Tuổi Trẻ từ chối đăng quảng cáo của chúng tôi. Báo Thanh Niên thì trưởng phòng không dám đăng, phải xin ý kiến của Ban Biên tập. Báo Người Lao động cũng chờ ý kiến cấp trên, còn báo Phụ Nữ TP HCM thì chỉ nhận đăng nếu một trong hai tờ Tuổi Trẻ hoặc Thanh Niên nhận đăng. Mà lúc đó, thời gian không còn nhiều. Trong khoảng chừng 15 phút, tôi lặng người. Có lẽ đây là thất bại đương nhiên mà tôi không tính trước? Và tôi phải chịu trói tay thúc thủ ở đây? Lúc tôi đã rất gần với chiến thắng? Ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi là “Mình không thể thất bại. Không thể được”. Móc điện thoại ra, tôi xin số của Tổng Giám đốc công ty Quảng cáo Đất Việt. Tôi biết ông có quan hệ mật thiết với báo Tuổi Trẻ. Bằng một giọng nói đầy áp lực, tôi yêu cầu ông giúp đỡ. Và tôi có được lời cam kết hết mình của ông. Tôi cũng gọi cho trưởng phòng quảng cáo của báo Thanh Niên. Cũng bằng cách gây áp lực như thế, tôi làm cho vấn đề trở nên “hết sức nghiêm trọng”, và nhận được sự cam kết sẽ đi xin ý kiến của những cấp cao nhất. Sau đó nửa tiếng, thế trận liên tục đảo chiều. Tổng Giám đốc của Đất Việt là một người rất có uy tín và ảnh hưởng. Ông đã rất kiên nhẫn thuyết phục, lý luận với mọi người, từ BBT đến phòng quảng cáo. Cuối cùng, họ bị ông áp đảo và thay đổi lập trường cứng nhắc của mình. Nhưng có vẻ như lời đồng ý cho đăng của báo Tuổi trẻ cũng phải duyệt xét qua nhiều tầng. Vì thế, cứ 15 phút tôi nhận được tin “đồng ý” xen kẽ với “không cho”. Thấy rằng, “dao động” nghĩa là “có khả năng”, tôi tìm thêm các đầu mối liên lạc khác, kiên nhẫn gây thêm sức ép. Cứ như thế cho đến 6g15 phút tối, thì cú điện thọai cuối cùng báo rằng “được, nhưng phải thay đổi vài chi tiết”. Chúng tôi đã thành công ở chiến trường mang tên “phòng quảng cáo của báo Tuổi Trẻ”. Và qua đó, chúng tôi cũng thắng ở báo Phụ Nữ TP HCM, Người Lao động. Nhưng trận chiến ở báo Thanh Niên chưa kết thúc. Điều may mắn cho tôi là Trưởng phòng quảng cáo của báo là người làm việc đầy trách nhiệm. Một phần vì áp lực của tôi, nhưng phần lớn vì lương tâm nghề nghiệp, chị đã rất tích cực trong việc xin duyệt đăng quảng cáo. Đến 9 giờ rưỡi tối, sau khi không tìm được Tổng Biên tập, chị đã tìm Phó Tổng Biên tập, và cuối cùng đã thuyết phục thành công. Nhận được tin báo của chị, lúc đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã thật sự chiến thắng. Trong tình thế tuyệt vọng. Thứ Bảy, ngày 9/10/2004 Layout quảng cáo mới, với các bài báo tích cực của các tờ báo lớn, được đăng lại nguyên trang ở khắp các báo, với dòng chữ “Đây là ý kiến của các cơ quan có trách nhiệm, nhưng phán xét cuối cùng thuộc về bạn”. Nhất là ngay trên tờ Tuổi Trẻ, dòng chữ đó cùng với hình ảnh bài báo của PV LTH như là một lời thanh minh hùng hồn cho những lập luận mơ hồ chống lại chúng tôi vài ngày trước đó. Tinh thần của CB CNV bắt đầu hồi phục, cùng với những tin tốt liên tục bay về. Phản hồi đầu tiên là các Nhà phân phối. Họ lại tiếp tục bày tỏ niềm tin với công ty. Rồi đến lượt các trường mầm non, rồi đến các đối tác cung cấp… Tuần sau đó Sự hồi phục đó kéo dài cho đến hết một tuần nữa. Trong thời gian đó, tôi vẫn tiếp tục chạy quảng cáo của mình, rồi sau đó thay các bài báo bằng công văn chính thức của Cục VSAT TP. Nhưng lúc đó thì công văn đó không còn nhiều tác dụng nữa. Mọi chuyện đã rõ ràng. Tháng 10, doanh số của chúng tôi chỉ bị rơi mất 1/3 so với tháng trước, và trở lại mức bình thường ở tháng kế tiếp. Chúng tôi bảo vệ được những gì mà chúng tôi đã có trên thị trường. Nhìn lại, thì chúng tôi, một công ty hoàn toàn ở thế yếu, ở vị trí dễ bị tổn thương dưới sức mạnh của một tờ báo lớn, đã thành công trong việc tự bảo vệ mình, dù rằng phải sử dụng “chiêu thức” trong kế hoạch đó. Và hôm nay BS Nguyễn Thị Kim Hưng được miễn mọi trách nhiệm tại TTDD. Tôi cũng không còn là Phó Tổng giám đốc Nutifood nữa. Nhưng tôi có vài điều sau sự kiện đó để nói hôm nay. Điều đầu tiên – Nutifood được coi là một điển hình để các tờ báo kiểm duyệt các tin tiêu cực về các doanh nghiệp một cách có trách nhiệm hơn. Điều thứ hai – tôi chưa có dịp nào gặp lại PV LTH, và chưa hề có cơ hội nhắc lại chuyện cũ. Vì thế qua đây với tư cách cá nhân tôi muốn ngỏ lời xin lỗi về tin đồn lúc đó, nếu cô đọc được những dòng này. Tôi đã hành động để bảo vệ quyền lợi của công ty mà tôi đang phục vụ. Điều cuối cùng là câu chuyện này được viết ra để gửi đến các bạn đọc không phải như một lý thuyết gì mới về kiểm soát khủng hoảng, mà chỉ là một minh chứng thực tế rằng “Khủng hoảng” là điều không ai muốn, nhưng nếu nó xảy ra, thì bất chấp chuyện ở thế yếu, mỗi công ty đều có thể khôn khéo giải quyết được, thậm chí có thể biến nó thành cơ hội.”
Khởi đầu là một dự án “bất đắc dĩ” giúp nhân viên cải thiện thu nhập, giờ đây Nutifood thành doanh nghiệp có doanh thu tỷ mỗi năm. Cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, các dược sĩ, kỹ sư Trạm nghiên cứu dược liệu - Sở Y tế TP HCM thành lập tổ hợp lo đời sống cho cán bộ nhân viên, bù vào đồng lương ít ỏi. Tổ hợp mang tên Đồng Tâm, có ý nghĩa "đồng tâm hợp lực" của tất cả thành viên, từ góp vốn mua máy móc, trồng dược liệu, chưng cất nguyên liệu, sản xuất và phân phối hàng. Sản phẩm chủ đạo là kẹo dinh dưỡng, viên ngậm thông cổ, cốm bổ canxi cho trẻ em... Ông Lê Nguyên Hòa, Phó chủ tịch HĐQT, một trong những thành viên sáng lập NutiFood cho biết, lúc đó ai cũng vận động nhau về bán vàng góp vào làm vốn quay vòng tổ hợp. Phần lớn mọi người làm ngoài giờ, ai thấy việc là tham gia. Giá bán sản phẩm được xác định bằng giá vốn, cộng thêm phần trăm lời và sản phẩm không cần tổ chức phân phối. Chiếc máy xay sinh tố - dấu ấn một thời của NutiFood. Theo ông Hòa, sản phẩm nhanh chóng tạo dấu ấn. "Chất lượng, thành phần công thức của chúng tôi tương đương hàng ngoại nhập và giá bán phù hợp với túi tiền đa số người tiêu dùng trong nước", ông nhớ lại. Tuy nhiên, bước rẽ của Tổ hợp Đồng Tâm từ các sản phẩm mang tính chất “thuốc” sang “thực phẩm dinh dưỡng” lại gắn liền với chiếc máy xay sinh tố của một nữ bác sĩ ở bệnh viện nhi thành phố mà sau này trở thành người sáng lập NutiFood. "Thị trường những năm bao cấp bị cấm vận, hầu như không có hàng hoá, ngành y tế thiếu thốn, bệnh nhân sau mổ khó bảo đảm dinh dưỡng vì thiếu các sản phẩm nuôi ăn truyền được qua ống thông thực quản", bà cho biết. Vị bác sĩ đã dùng chiếc máy xay sinh tố làm máy nghiền, tạo ra sản phẩm có thể đưa qua ống thông thực quản của người bệnh, góp phần cứu sống nhiều trẻ em suy kiệt sau phẫu thuật. Bà ao ước có nhà máy để sản xuất thực phẩm dinh dưỡng đại trà cung cấp cho các bệnh viện. Bà thực hiện giấc mơ trên xưởng dược còn thô sơ của Tổ hợp Đồng Tâm. Đơn vị lúc này chuyển thành Cơ sở Thực phẩm Đồng Tâm - nơi ứng dụng các đề tài nghiên cứu của các chuyên gia dinh dưỡng để sản xuất các sản phẩm phòng chống suy dinh dưỡng trẻ em và nuôi ăn bệnh nhân nặng tại các bệnh viện. "Sản phẩm nổi bật là thực phẩm nuôi ăn qua ống thông dạ dày đầu tiên tại Việt Nam, góp phần hỗ trợ điều trị bệnh nhân nặng tại bệnh viện khắp cả nước với giá thành chỉ bằng 1/10 sản phẩm ngoại nhập", ông Hòa cho biết. Tháng 3/2000, Cơ sở thực phẩm Đồng Tâm chuyển đổi thành công ty cổ phần với thương hiệu NutiFood, xây dựng hệ thống đại lý khắp cả nước nhưng chủ yếu phân phối qua các nhà bán sỉ ở chợ đầu mối. Ngay năm đầu, đơn vị này nằm trong danh sách “Hàng Việt Nam chất lượng cao” do người tiêu dùng bình chọn. NutiFood đầu tư mạnh cho nghiên cứu phát triển sản phẩm dinh dưỡng chuyên biệt. Việc hợp tác với các chuyên gia dinh dưỡng trong và ngoài nước được chú trọng, để đưa ra thị trường các loại sữa đặc trị dành cho người bệnh nuôi ăn qua ống thông thực quản. Bên cạnh đó là các sản phẩm dành riêng cho người bệnh tiểu đường, trẻ biếng ăn, người béo phì. Doanh nghiệp còn cung ứng các dòng sản phẩm theo vòng đời từ trẻ sơ sinh, đến các lứa tuổi cần phát triển trí não, chiều cao, bà mẹ mang thai và cho con bú, cho đến người già cần bổ sung canxi… Dây chuyền sản xuất sữa tươi hiện đại của NutiFood Từ năm 2003, NutiFood xây dựng hệ thống phân phối khắp 64 tỉnh thành. Doanh thu tăng trưởng hơn 250% hàng năm. Ông Hòa nói, công cuộc đổi mới với những người sáng lập được ví như "bà đỡ" cho tư cách doanh nhân của họ. "Từ những thầy thuốc trở thành chủ doanh nghiệp, thị trường cạnh tranh là người thầy nghiêm khắc đưa những bác sĩ, dược sĩ trở thành người kinh doanh thực thụ", ông bày tỏ. Tuy nhiên, cũng có những thời điểm khó khăn đến mức nhóm sáng lập phải bán đất, bán vàng thu mua thêm cổ phiếu để giữ lại công ty. "Thị trường nhiều đối thủ ngoại, chúng tôi lại non trẻ trong cách làm truyền thông đến cơ chế hoạt động và đối diện với đợt sóng khủng hoảng khu vực", ông Hòa nhớ lại. Doanh nghiệp quyết định đầu tư mạnh cho nghiên cứu sản phẩm và công nghệ. Để phát triển thị trường, các nhà quản lý chủ trương chiêu nạp nhân sự giỏi, xây dựng hệ thống tiếp thị chuyên nghiệp. Đội ngũ lãnh đạo muốn giữ công ty thuần Việt, từ chối nhiều lời mời hàng triệu USD của các đối tác nước ngoài khi họ muốn sở hữu cổ phiếu NutiFood. Năm 2005, công ty xây dựng nhà máy sữa nước đầu tiên tại khu công nghiệp Mỹ Phước, Bình Dương, với hệ thống dây chuyền thiết bị hiện đại theo công nghệ Đức, Thụy Điển. Tiếp đó, doanh nghiệp nghiên cứu và cho ra đời sản phẩm sữa đặc trị cho trẻ suy dinh dưỡng và thấp còi Grow Plus vào năm 2012, sau 5 năm nghiên cứu. Ông Hòa cho biết sản phẩm vừa ra đời đã được các bà mẹ đón nhận. Doanh số từ vài trăm tỷ lúc đạt hàng nghìn tỷ chỉ trong 4 năm. Đầu năm 2017, Công ty nghiên cứu thị trường Nielsen chứng nhận Grow Plus là nhãn hàng đứng đầu về thị phần sản lượng của phân khúc sữa đặc trị dành cho trẻ em trong ngành hàng sữa bột trên toàn quốc trong năm 2016. Sản phẩm của NutiFood đã nhận được những chứng nhận chất lượng quốc tế Hiện Nutifood có doanh thu gần tỷ đồng mỗi năm và hệ thống phân phối khắp cả nước. Ngoài các sản phẩm dinh dưỡng đặc trị, doanh nghiệp cũng mở rộng sang các sản phẩm dinh dưỡng hàng ngày như sữa tươi, sữa đậu nành, sữa chua… Tranh Sương
khủng hoảng truyền thông của nutifood